Nhiều cặp đôi đến với chúng tôi, quả quyết với lựa chọn chỉ cần nhận file mềm không in album. Phần vì ngại nặng nề bảo quản, phần thì cảm thấy xem trên máy được rồi, in ra cũng chẳng cần thiết… Mỗi người một lí do, nhưng hãy để tôi gợi cho các bạn nhớ một chút… về cái cảm giác nâng niu từng trang giấy…
Album bây giờ cũng có đủ loại, nhưng chúng tôi thì chỉ thích độc có photobook khổ 25×28, vừa vừa tay, mỏng và nhẹ như một cuốn tạp chí. Vẫn nhớ mãi cái cảm giác nhận cuốn album mới tinh về, bóc bỏ nilon để check sản phẩm. Cái mùi mực in mới tươi rói và thơm thơm của giấy quyện vào nhau kích thích vô cùng. Ngắm nghía hai mặt bìa in sần sần, gáy album thẳng tắp một hàng và tay mân mê lật từng trang. Lướt chuột thì nhanh và tiện, nhưng quả thật là cái cảm giác cầm xem album trên tay nó thú vị không gì diễn tả được. Mọi ý tưởng, idea của bộ ảnh trở nên xuyên suốt và dễ hiểu hơn cái cách nó lướt qua mắt ta vèo vèo trên màn hình rất nhiều.
Và hãy thử tưởng tượng mà xem, chỉ mươi, mười lăm năm nữa thôi, khi cả gia đình cùng ngồi quây quần lại bên quyển album cũ hơi ngả màu. Và bạn chỉ chỏ từng khung hình, bạn thủ thỉ rằng ngày xưa bố yêu mẹ như thế này đấy… dưới ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ của đám con trẻ. Giá trị của một cuốn album chẳng bao giờ mờ nhạt mà sẽ mãi tăng lên theo thời gian, tôi dám chắc là như vậy.
Thế nên in album đi, đừng đắn đo nữa!
Leave a reply